Dismiss Notice
Đừng bỏ lỡ cơ hội thể hiện khả năng bản thân của bạn, GameBot nghĩ Khách có thể quản lý box của diễn đàn đấy, mạnh dạn lên xem nào :) Click ngay để tìm hiểu!

Hack tài nguyên thịt gỗ vàng trong đế chế AOE

Mở tài khoản chứng khoán VPS tại nhà

Vị thần đã tạo nên Freljord

Thảo luận trong 'Liên minh huyền thoại - LOL' bắt đầu bởi GameBot, 9/8/17.

  1. GameBot

    GameBot Thượng đế II Vip Member

    TRUYỆN THẦN ORNN

    [​IMG]

    "Ta chưa từng thấy vị thần bị quên lãng. Bà ta kể truyện cho ta, nhưng bà cũng chưa từng thấy vị thần bị quên lãng—và cả bà của bà nữa, hay bà của bà của bà, cứ thế cả ngàn đời. Huyền thoại của ông chỉ được cất lên quanh những đống lửa nổ lép bép cùng những con cá nướng cho bữa ăn. Càng truy nguyên đến tổ tiên chúng ta, truyện kể càng chân xác hơn."

    Khuôn mặt uể oải của bọn trẻ hơi ngẩng lên. Ánh lửa nhảy múa trên má chúng, nhưng trong đôi mắt chúng ẩn chứa sự khó chịu.

    "Thần linh trú ngụ quanh ta, trên bầu trời, giữa những đụn đất, và phía sau tấm màn sao. Chúng ta chỉ cần kiếm tìm ân huệ từ họ, truyền sự tồn tại của họ vào trái tim và hành động của chúng ta. Chẳng hạn, trên biển, trời lạnh giá đến nỗi mắt các cháu đóng băng cứng ngắc trong hốc mắt. Không, thật thế đấy! Nhưng khi thủy thủ chà cây bọt lên mặt và nghĩ về Chị Em Hải Cẩu, vị thần mà tên thật đã bị lãng quên, họ được bảo vệ khỏi những luồng gió buốt giá ngoài đại dương.

    "Những vị thần khác, như Volibear, không cho phép huyền thoại của họ phai nhạt, và vẫn sải bước trên thế giới này. Ông đòi hỏi hiến sinh và ép buộc kẻ khác phục tùng, như tộc Ursine…"

    Chưa ai chưa từng nghe truyện kể về đám quái thú nửa người nửa gấu. Nỗi sợ khiến lũ trẻ dịch lại gần đống lửa hơn.

    "Ừ phải, các cháu—chúng ta có thể nói về vị thần bão tố mang dạng gấu này sau, nhưng càng ít bàn về ông ta càng tốt."

    Như bà ngoại vẫn thường nói, khi chúng dịch lại gần đống lửa hơn, chúng là của cháu rồi đấy.

    "Thay vào đó, những câu chuyện này kể về vị thần đầu tiên được sinh ra…"

    I: ĐẤT ĐAI THÀNH HÌNH

    Ornn là con cả trong số các anh chị em. Ông nhảy đến thế giới này, ngứa ngáy muốn tìm một trận đánh. Tuy nhiên, chuyện đó đâu dễ. Cây cối là những đối thủ yếu đuối, gãy rạp trong nháy mắt. Băng trôi tan chảy khi ông chạm vào, bỏ chạy trối chết ra biển.

    Thất vọng, ông đấm vào núi. Núi không đầu hàng. Ornn hài lòng vì thế, nên ông thách thức chính vùng đất này trong một cuộc ẩu đả thân thiện.

    Trong lúc Ornn vật lộn cùng đất, ông gây ra đủ loại vết lõm vết bầm, tạo hình nên Freljord mà chúng ta biết ngày nay. Những cú húc đầu của ông độn núi lên từ đồng bằng, và những cú đập xẻ ra thung lũng thăm thẳm. Khi đã mệt lử, Ornn cảm tạ đất vì trận chiến hào hùng. Đất đáp lại bằng cách mở ra một hố sâu rực lửa, cho ông nhìn vào tận trái tim của nó, và ông hân hoan khi thấy hình phản chiếu của chính mình: một con cừu cháy hừng hực. Đất công nhận Ornn là người xứng đáng, và trao cho ông bí mật của nó, ban cho ông sức mạnh của ngọn lửa khởi nguyên, bởi lửa là tác nhân thực sự của mọi thay đổi.

    Ông nhìn quang cảnh sau trận chiến và gật đầu. Quả là vậy. Sau đó, Ornn bắt tay vào chế tạo công cụ và vũ khí.


    Tổ tiên hẳn đang mỉm cười, bởi đúng lúc này, một đợt tuyết nhẹ bắt đầu rơi. Những bông tuyết nhẹ nhàng đậu trên mũ lông của bọn trẻ, chúng thè lưỡi ra liếm.

    "Các cháu có biết Freljord từng một thời không hề có tuyết?" ta hỏi chúng. Bọn trẻ trông bối rối ra mặt. "Thật thế đấy. Vùng đất của chúng ta luôn là nơi lạnh lẽo nhất thế giới, nhưng vào những ngày đầu, chỉ có bầu không khí khô khốc và giá rét, chẳng có thứ gì đại loại như mây bão cả…"

    II: TUYẾT ĐẾN TỪ ĐÂU?

    Cũng chính trong những ngày đầu buốt lạnh không mây đó mà Ornn đã dựng lên một ngôi nhà. Ông làm ra nó từ loại gỗ tốt nhất. Ngôi nhà tráng lệ trải dài qua ba thung lũng. Các cháu tưởng tượng nổi không? Sau khi hoàn thành Sảnh Sừng nguy nga, Ornn đánh giá lại công trình của mình.

    "Tốt," ông nói. Ngày đó còn rất lâu ngôn ngữ mới ra đời, nên thực ra đây là một lời tán thưởng.

    Nhưng mà, em gái Anivia của ông lại bực mình. Để xây nhà, Ornn đã đốn những cái cây vốn là chỗ đậu ưa thích của bà. Vậy nên, bà quyết định dạy ông một bài học.

    Trong lúc Ornn đang say giấc, bà bay vào qua cánh cửa phòng ngủ. Thế rồi, bà dùng lông vũ cù vào mũi ông, khiến ông hắt hơi ra một luồng lửa đốt cháy khăn trải giường! Rồi khăn trải giường khiến sàn cháy bừng bừng! Anivia hoảng sợ, đập cánh bay đi, nhưng nó chỉ thổi không khí khô của Freljord tới làm ngọn lửa thêm phần dữ dội. Cả Sảnh Sừng mau chóng sáng rực.

    Lửa đốt suốt nhiều ngày, tro đen phủ kín bầu trời. Tất nhiên, suốt thời gian đó Ornn vẫn chẳng tỉnh cơn mơ. Ông thức dậy trên đống tàn tích với tâm trạng cực kỳ tệ, bởi ông không được ngon giấc. Nhưng ông không biết việc Anivia làm. Đến tận giờ này bà vẫn chưa kể sự thật cho ông.

    "Ta đã tán thưởng tác phẩm của chính mình, và nhìn xem nó dẫn ta tới đâu," Ornn nói trong lúc xem xét thiệt hại. "Ta sẽ không bao giờ vỗ ngực tự khen nữa. Ta sẽ để chất lượng sản phẩm tự nói lên tất cả."

    Ornn có một mục tiêu riêng cho căn nhà mới: ông không muốn nó dễ cháy. Ông trang bị cho mình môt cái thuổng, một cái đòn bẩy, và một cái nĩa. Với chúng, ông có thể đào quặng, chuyển dời những cột trụ to lớn, và ăn những trái anh đào muối thơm ngon mà ông rất thích.




    [​IMG]


    Ông đập và rèn giũa từng đống quặng cho đến khi một ngọn núi đen sừng sững xuất hiện. Bên trong là một lò rèn khổng lồ chạy bằng ngọn lửa khởi nguyên từ sâu trong lòng đất. Ông hài lòng với Tổ Ấm của mình—nhưng nó quá “ấm” để thoải mái trú ngụ, kể cả với Ornn.

    Thế là ông đào một con mương dẫn từ biển tới ngọn núi. Chị Em Hải Cẩu cho phép nước lạnh chảy qua mương và tản nhiệt cho Tổ Ấm. Từng đám hơi nước dày đặc bốc lên. Mất ba ngày để ngọn núi đủ mát cho Ornn ở. Lúc đó, mực nước biển đã tụt đi vài phân.

    Có nhiều hơi nước bốc lên đến nỗi bầu trời xanh vĩnh cửu đã lấm tấm những đám mây xám xịt. Khi những cụm bồng bềnh này tụ lại và lạnh đi, chúng trở nên nặng hơn, nặng hơn rồi bung ra thành tuyết.

    Trời đổ tuyết suốt một trăm năm. Đó là lý do Freljord giờ vẫn còn nhiều tuyết tới vậy.


    Một đứa trẻ cau mày với ta. "Nếu Ornn đã làm biết bao việc cho thế giới này, sao chỉ có bà biết chuyện của ông?" cô bé hỏi. Nó còn nhỏ, nhưng đã trải qua gian khổ nhiều đến nỗi có vài mảng bạc trên tóc.

    "“Có một truyện kể trả lời cho chính câu hỏi này,” ta đáp. "Các cháu có muốn nghe không?"

    Khuôn mặt háo hức của bọn trẻ đã nói lên tất cả rồi.

    III: BA CHỊ EM NHỜ ORNN GIÚP ĐỠ

    Một lần, có Ba Chị Em cần Ornn giúp cứu thế giới của họ. Tuy nhiên, Ornn chẳng quan tâm đến việc giúp bất kỳ ai cứu bất kỳ thế giới nào ở bất kỳ đâu cả. Ông có lý do cá nhân, và cũng không giải thích chi tiết. Nhưng điều đó không ngăn Ba Chị Em lặn lội nhiều ngày đêm đến cầu viện.

    "Những sinh vật ma thuật to lớn và ác độc đang rình rập bộ tộc của chúng tôi," Chị Cả nói. Mắt bà chất chứa hung dữ và chiến tranh. "Chúng muốn hủy diệt tất thảy và chiếm lấy thế giới này cho riêng mình!"

    "Nghe có vẻ thành vấn đề đấy," Ornn đáp. Ông vẫn cắm cúi vào lò rèn.

    "Vậy ông sẽ chiến đấu cùng chúng tôi chứ, và dùng sức mạnh của ông giết sạch lũ quái vật?"

    Ornn làu bàu. Nó nghĩa "không" theo cách chặn đứng mọi câu bàn luận gì thêm. Ai cũng hiểu. Nếu nghe tiếng làu bàu này, các cháu sẽ thấy Chị Cả thật khôn ngoan khi không đẩy vấn đề đi xa hơn.

    "Đám sinh vật đó theo dõi chúng tôi từng bước một," Chị Thứ nói. Giọng bà ẩn hiện hy vọng và trí tuệ. "Tôi xin nhờ ông cầm cây thuổng từng tạo nên con sông vĩ đại kia, và dùng nó để đào con mương sâu nhất thế giới này. Rồi chúng tôi sẽ tự dụ lũ quái vật xuống rãnh, và giải quyết vấn đề của chúng tôi."

    Ornn làu bàu. Nó nghĩa là "ta sẽ đào cái rãnh đó," và tất cả nên ngừng nói ngay lập tức. Ai cũng hiểu. Nếu nghe tiếng làu bàu này, các cháu sẽ thấy Chị Thứ thật khôn ngoan khi không đẩy vấn đề đi xa hơn.

    Thế là Ornn đào cho họ con mương, bởi một cái rãnh cực sâu có thể khiến cảnh quan thêm phần đẹp mắt. Vả lại, đằng nào ông cũng đã định đào một cái, và địa điểm họ đề xuất không tồi chút nào. Khi làm xong việc, ông bỏ đi mà chẳng nói thêm câu nào với Ba Chị Em, ông đã nói quá nhiều rồi.

    "Cái rãnh sâu thật," Chị Thứ nói. "Cầu cho nó đủ sâu."

    Gió thổi từ vực thẳm mới đào với tiếng rú gào quái dị, như thể muốn nói thế là đủ. Nếu nghe tiếng vực thẳm rú gào, các cháu sẽ thấy thật khôn ngoan khi không ai mò xuống để đo độ sâu của nó cả.

    Vài năm sau, Ba Chị Em quay lại. Họ trông mệt mỏi rã rời, dường như do cuộc chiến với kẻ thù.

    Lần này, Em Út nói. Hơi thở băng giá của bà nhắc Ornn nhớ đến những ngày khô lạnh thật lâu trước đây. "Ornn, Người Xây Nên Mọi Thứ," bà cất tiếng.

    "Ta không xây nên mọi thứ," Ornn càu nhàu. Lại một lần nữa, ông vẫn cắm cúi vào lò rèn. "Chỉ một số thôi."

    Em Út tiếp tục. "Hôm nay chúng tôi đến chỉ để nhờ một việc đơn giản thôi. Cái rãnh ông đào sâu và rộng đến nỗi chúng tôi không xây nổi một cây cầu nào bắc qua nó cả. Xin dạy tôi cách xây một cây cầu không bao giờ bị phá hủy, và tôi sẽ tự làm mọi việc."

    Ornn nhướn mày. Ông dò xét đôi mắt Em Út. Ông không tin bà ở bà có mùi ma thuật, và ma thuật luôn khiến những thứ vững chãi suy yếu đi. "Có rất nhiều thợ xây cầu thừa khả năng. Đi làm phiền họ đi."

    "Những thợ xây cầu khác không thể làm ra cây cầu với loại đá chúng tôi có," Em Út đáp. "Họ bảo nó rơi xuống từ bầu trời, và họ cố gắng hết sức cũng không rèn giũa nó được." Rồi bà đưa ra một miếng kim loại lấp lánh ánh sao.

    Nếu nhìn thấy miếng kim loại, các cháu sẽ thấy thật khôn ngoan khi cho rằng chỉ Ornn mới chế luyện được vật liệu này, bởi nó ngoan cường và bất khuất chẳng kém gì ông cả. Ornn đồng ý, nhưng ông sẽ làm một mình, và ông yêu cầu trả công bằng chính thứ kim loại kia.

    Em Út trao nó cho ông, và ông dùng nó để rèn ra một công cụ giúp xây cầu.

    Với công cụ đó, và chỉ công cụ đó mà thôi, Ornn xây xong chiếc cầu. Chị Thứ thấy ân hận vì lời nói dối của Em Út—vì họ hoàn toàn chẳng cần một cây cầu. Bà hỏi Ornn đây là loại công cụ gì.

    "Ta dùng nó để đập," Ornn đáp. "Nên ta sẽ gọi nó là 'Búa.' Nói thế đủ rồi."

    Khi ông đã đi khuất tầm mắt, Em Út đi dọc theo cây cầu, ngâm nga những chú ngữ lạ lùng suốt chiều dài của nó. Chúng biến cây cầu thành thanh giằng phong ấn lũ quái thú bên dưới vực thẳm. Tuy nhiên, Ornn đã đúng, ma thuật phá hỏng chất lượng công trình. Nếu Ba Chị Em cứ để yên đó, nó sẽ tồn tại vĩnh viễn. Trái lại, phù phép sẽ từ từ gặm nhấm lớp kim loại. Nhưng phải mất nhiều thế hệ, nên chẳng ai bận tâm quá làm gì, và Ba Chị Em thề sẽ không bao giờ nói về Ornn một lần nào nữa.

    Trong lúc đó, Ornn nhận ra ông không thích bị người khác nhờ vả, nên đã ném cây thuổng xa hết mức có thể về phía tây. Nó rơi xuống chỗ nào thì ai mà biết được, và số phận của nó tan biến trong bóng tối.

    Rồi ông quay sang phía đông và ném cây nĩa yêu thích đi xa hết mức có thể. Nó rơi xuống Đại Hải. Sau này, người ta đồn rằng một nhân ngư đã tìm được cây đinh ba đầy quyền năng dưới đáy biển, và vẫn dùng nó để cai trị vương quốc của mình.

    [​IMG]


    Ornn đã sẵn sàng ném cây búa vào trời đêm, nhưng ông không chịu nổi việc đó và quyết định giữ nó lại. Nếu các cháu gặp Ornn và hỏi nó có phải công cụ yêu thích của ông không, ông sẽ la rầy các cháu vì suy nghĩ như trẻ con. Nhưng trong thâm tâm, ông dành nhiều tình cảm cho Búa hơn tất thảy những gì ông đã tạo ra.


    "Bình minh đem đến những quả mọng căng tròn nhất và những con cá béo tốt nhất," ta nói với bọn trẻ. "Chúng ta cần được nghỉ ngơi."

    Chúng đồng loạt ồ lên và năn nỉ ta kể một câu chuyện nữa. Chỉ một câu chuyện nữa thôi.

    "Cũng chỉ còn một câu chuyện về Ornn," ta bảo. "Chúng ta nên giữ nó lại cho một đêm khác…"

    Chỉ khi chúng hứa sẽ làm tất cả việc nhà và không than phiền về việc bị mệt quá, ta mới nhượng bộ.

    IV: QUỶ KHỔNG LỒ VÀ CÁNH CỬA CỪU

    Ai cũng biết là không nên thi uống với một con quỷ khổng lồ nhỉ? Kể cả đám nhỏ các cháu cũng biết là không nên cá cược với quỷ khổng lồ, bởi chúng thật ranh ma và luôn giành chiến thắng. Hơn nữa, ai ở Freljord cũng biết quỷ khổng lồ càng xấu xí thì càng may mắn và tinh quái.

    Không may, Ornn chẳng biết gì cả.

    Grubgrack Xấu Xí là con quỷ khổng lồ già đời nhất trên thế giới. Lông ngực lão dài đến nỗi quấn cả vào những ngón chân xù xì. Ui! Lão thường vấp phải chúng và bị gãy mũi, cái mũi đã sưng u và vặn vẹo vì bị gãy quá nhiều lần. Lão chỉ còn hai cái răng, một con mắt kèm nhèm, và một con mắt còn kèm nhèm hơn. Mụn nhọt mọc khắp bụng lão. Ta sẽ không tả cho các cháu biết lão có mùi gì đâu. Nếu thế, các cháu sẽ không bao giờ đụng đến món cá hầm lên men nữa.

    "Hãy làm cho ta một cánh cửa giữ kho tàng của ta mãi mãi an toàn trước bọn trộm cắp," Grubgrack nói với Ornn bên ngoài Tổ Ấm, "và ta sẽ cho ông mười thùng rượu quỷ. Công thức gia truyền đấy."

    Ornn đuổi khách, nhưng Grubgrack lấy chân chẹn cửa. Ornn không muốn mấy ngón chân sưng tấy của con quỷ khổng lồ làm hỏng lớp sơn, nên ông để lão vào.

    "Chúng ta đánh cược đi," con quỷ khổng lồ xấu xí cùng cực nói. "Ai uống cạn một thùng rượu quỷ trước sẽ nợ người kia một việc."

    "Nếu làm thế mà ngươi biến đi thì được," Ornn chưa bao giờ bị đánh bại trong một cuộc thi uống. Từ trước đến giờ ai cũng biết, và giờ tới các cháu đó.

    "Ít nhất thì uống rượu cũng vui mà," Grubgrack đáp, nụ cười của hắn khiến một cây trụ của Tổ Ấm cong đi. Khi Ornn quay lưng đi, con quỷ khổng lồ thả một mảnh Chân Băng vào thùng rượu và đưa nó cho đối thủ.

    Họ nâng cốc theo cung cách vui vẻ của Freljord và uống. Ornn thấy rượu quỷ nhạt dần, và ông không thích điều đó. Tuy nhiên, Grubgrack đã uống hết nửa thùng. Khi thùng của ông rượu vẫn ngấp nghé miệng, Ornn ngửa cổ dốc ừng ực, cho đến lúc ông nghĩ mình sẽ chết chìm mất.

    Nhưng Grubgrack dộng cái thùng rỗng xuống và ợ một tiếng, và ngọn lửa trong bếp lửa chuyển màu xanh bệnh hoạn! Ornn ho và phun phì phì.

    "Sao thế?" Grubgrack trêu chọc. "Ông bị sặc hả?"

    Rồi Ornn nhận ra mẩu Chân Băng bên trong. Nó không ngừng chảy ra và pha loãng món rượu quỷ. Ông có uống bao nhiêu thì Chân Băng cũng bồi lại cho đầy. Chỉ dùng một tay, ông đập nát thùng rượu.

    "Ngươi gian lận," Ornn nói. Giọng ông giận dữ như cơn động đất nhấn chìm vài hòn đảo.

    "Tất nhiên! Một con quỷ khổng lồ xấu xí như ta có lợi thế gì khác trước Ornn hùng mạnh chứ?" Thật ra, lũ quỷ khổng lồ xấu xí có đủ mọi lợi thế trên đời, nhưng Ornn không dành nhiều thời gian với lũ quỷ khổng lồ xấu xí, nên ông không biết điều đó, nhưng giờ các cháu biết rồi đấy. "Giao kèo là giao kèo," Grubgrack nhắc nhở ông.

    "Lời nói của ta chắc như Búa," Ornn càu nhàu. "Dù có bị lừa đi nữa."

    Thế là Ornn bỏ mười ngày làm ra một cánh cửa tốt nhất từ trước đến giờ. Ông trang trí nó bằng một cái đầu cừu, nhưng chính ông, và như con cừu ở trong lòng Freljord. Nó không thể bị suy suyển bởi ma thuật cũng như lũ bẻ khóa. Grubgrack ấn tượng trước chất lượng của cánh cửa đến nỗi không thốt nổi câu nào, điều cực kỳ hiếm thấy ở lũ quỷ khổng lồ.

    Ornn gắn chặt cánh cửa vào trước hang của con quỷ khổng lồ, nằm trên một ngọn núi cao, nơi tất cả lũ quỷ khổng lồ xấu xí trong lịch sử chôn giấu kho tàng của chúng.

    Làu bàu, Ornn lùi lại, để Grubgrack chiêm ngưỡng cánh cửa mới.

    Khi định thần lại, Grubgrack nhận ra đã một ngày kể từ lần cuối lão đếm vàng, và lão ngày một lo lắng. Nhưng lão không tìm ra cách nào để mở cánh cửa! Không cách nào cả.

    Grubgrack cố dùng sức. Cánh cửa với đầu cừu không lay chuyển. Thế là, hắn cố lột bỏ lớp sơn với hơi thở hôi thối của mình. Lại một lần nữa, cánh cửa không lay chuyển. Cuối cùng, hắn cố cạy bản lề khỏi vách hang nhưng, than ôi, cánh cửa gắn vào ngọn núi chặt đến nỗi con quỷ khổng lồ chỉ thấy đau vai khi cố huých nó lỏng ra. Lão đã bị khóa cứng bên ngoài.

    Grubgrack chạy xồng xộc đến lò rèn của Ornn. "Trò gì thế này?" lão gào lên. Hơi thở của lão thật khủng khiếp, khiến lửa lò chút nữa tắt ngúm.

    "Chẳng có trò gì cả," Ornn đáp, thổi bùng lại ngọn lửa. "Ngươi bảo ta làm một cánh cửa có thể giữ kho tàng của ngươi mãi mãi an toàn khỏi lũ trộm cắp, và ta đã làm thế. Cánh cửa sẽ đứng vững còn lâu hơn cả ngọn núi. Không ai phá được nó. Ta làm y như ngươi yêu cầu."

    "Nhưng ta không vào trong được!" Grubgrack hét lớn. "Và ta chẳng trộm gì của ngươi cả!"

    "Thời gian đáng giá hơn vàng bạc," Ornn nói. "Vậy nên ngươi là kẻ trộm, và tác phẩm của ta cũng chắc chắn như lời nói của ta vậy."

    Grubgrack cố gắng nhiều năm trời để vào được kho tàng của hắn, nhưng cánh cửa chẳng bao giờ xê dịch, và hắn còn không tìm nổi lỗ khóa. Sau mỗi lần thử, cánh cửa đầu cừu lại ngó lại hắn, như một lời nhắc vĩnh hằng về lần hắn gian lận với Ornn.

    Và nếu các cháu lắng tai, tít trên dãy núi cao, các cháu có thể nghe thấy lão Grubgrack già tham lam đau khổ than vãn trước mỗi trận tuyết lở, cho đến tận ngày nay.









    Bọn trẻ ngủ rất nhanh, rúc đầu vào nhau xung quanh đống lửa. Ta bế từng đứa về lều. Bộ tộc của chúng ta chẳng có gì nhiều để san sẻ, nhưng chúng ta không phải bọn Móng Vuốt Mùa Đông.

    Đứa trẻ cuối cùng vẫn còn thức. Nó nằm nghiêng sang bên.

    "Mấy câu chuyện đó không có thật," nó lí nhí nói.

    Đó là cậu bé mất chân. Chúng ta tìm thấy nó sống dở chết dở sau khi làng bị cướp phá. Chúng ta không thể bỏ mặc nó—ta không thể bỏ mặc nó—nên ta dùng vải băng bó vết thương, và vác nó lên vai.

    "Cháu nghĩ chúng được bịa ra. Hoặc… thay đổi để giúp chúng ta dễ ngủ."

    "Câu chuyện thật ra ra sao là do chúng ta tin vào chúng," ta nói và ngồi xuống bên cạnh.

    "Có một vị thần tốt bụng, nhưng chẳng quan tâm đến chúng ta."

    Ta chầm chậm gật đầu. "Ta biết vì sao cháu nghĩ thế, nhưng không đúng đâu. Còn một câu chuyện nữa ta có thể kể cho cháu. Đây là câu chuyện cuối cùng bà ta kể cho ta trước khi ta trưởng thành. Bà muốn ta sẵn sàng, bởi nó không giống những câu chuyện khác. Nhưng ta nghĩ cháu đã thấy đủ nhiều để sẵn sàng rồi. Cháu nghĩ sao?"

    Cậu bé gật đầu. Ta kéo nó lại gần và bắt đầu kể.

    V: THẢM KỊCH CỦA MÁU ẤM

    Một lần, rất lâu trước khi Freljord bị chia cắt, Ornn có một đoàn thợ rèn sống dưới chân núi. Họ tuyên bố thờ phụng Ornn, nhưng nếu cháu đi hỏi ông, ông sẽ bảo mình chẳng có môn đồ nào cả, và họ đã bị dẫn dắt sai đường. Tuy nhiên, đúng là họ đã tự xây nên một thị trấn nhỏ nơi chứa đầy những người mong ước được làm ra những sản phẩm tốt nhất thế giới.

    Có hàng ngàn người bọn họ. Họ làm ra công cụ. Họ làm ra cày cuốc. Họ làm ra xe đẩy, áo giáp, và yên cương. Họ xây lò luyện và nhà cửa. Họ tự gọi mình là Máu Ấm, bởi họ chưa từng cảm thấy cái lạnh cắt da cắt thịt của Freljord, và có thể chịu đựng luồng nhiệt mênh mông của sườn Tổ Ấm bên dưới đôi chân trần. Họ trở thành những nhà chế tạo tài ba nhất thế giới, và tay nghề của họ chỉ có thể bị Ornn vượt qua.

    Thỉnh thoảng, ông sẽ đánh giá sản phẩm của họ. Nếu thích thứ một Máu Ấm làm ra, ông chỉ đơn giản nói "Qua." Đây là lời tán dương vĩ đại từ Ornn, người từ lâu đã hiểu rằng hãy để chất lượng tự nói lên tất cả. Cháu có nhớ truyện kể đó không?

    Ornn chưa bao giờ thừa nhận ông thích tộc Máu Ấm, nhưng sâu trong lồng ngực, trái tim lửa của ông tràn đầy kính trọng với những con người chăm chỉ này. Họ không quỳ gối hay hiến sinh gì cho ông cả. Họ không viết những lời ông nói thành thánh kinh và truyền bá khắp vùng đất tới những con người chẳng muốn nghe chúng. Thay vào đó, họ im lặng làm việc. Họ giàu trí tưởng tượng, tháo vát, và chăm chỉ. Tộc Máu Ấm khiến Ornn mỉm cười, dù không ai biết cả bởi họ không thể thấy nụ cười bên dưới bộ ria rậm rập của ông.

    Một ngày, Volibear đến thăm anh trai Ornn.

    Nó không phải một cuộc thăm viếng thân thiện gì, bởi Ornn và em trai chưa bao giờ thân nhau, và cũng chưa bao giờ thăm viếng nhau trước đây. Thần gấu vĩ đại chuẩn bị gây chiến và cần vũ khí cho quân đội của mình. Ornn đã thấy đội quân đó—những con người hung tợn lầm lạc, bị biến đổi thành hình dạng khác để cố làm hài lòng Volibear. Họ đơn giản, dữ dằn, và rất dễ nổi nóng.

    "Cho họ kiếm và rìu," Volibear yêu cầu, với ý đồ xấu xa. "Cho họ áo giáp, và em sẽ khiến nó xứng đáng công sức anh làm ra."

    "Không," Ornn nói, ông chẳng muốn can dự vào sự hiếu chiến của Volibear.

    "Tốt thôi," Volibear nói. "Để môn đồ của anh làm đi. Em không quan tâm. Làm đi. Em là em trai anh đó."

    Câu này chọc giận Ornn ghê gớm đến nỗi cặp sừng vĩ đại của ông sáng rực ngọn lửa nóng chảy. "Người dân thị trấn bên dưới không phải môn đồ của ta. Họ làm cho chính họ. Họ thầm lặng và chăm chỉ. Có thế thôi."

    Nhưng Volibear đã nhìn thấu qua những lời lẽ của anh trai vào tận trái tim rực lửa của ông. Dù có nhiều thói xấu, Volibear rất giỏi đọc vị người khác.

    "Họ là hình ảnh phản chiếu của chính anh."

    Sừng của Ornn nóng đỏ, rồi nóng trắng lên. "Nếu tôi nhìn thấy cậu một lần nữa, Volibear, tôi sẽ đánh cậu thừa sống thiếu chết," ông gầm gừ. Nếu nghe lời đe dọa này, cháu sẽ thấy thật khôn ngoan khi Volibear bỏ đi và không bao giờ trở lại.

    Nhưng Volibear thích đánh nhau, và cũng không khôn ngoan, nên ông ta lấy một miếng giáp treo trên tường lò rèn của Ornn.

    "Nếu anh sẽ làm điều em muốn, thì em cũng chịu."

    Thế là, Ornn lao vào Volibear và húc sừng vào ông ta. Cú đánh mạnh đến mức đỉnh núi rung chuyển.

    Đây chính xác là những gì Volibear muốn. Suốt nhiều thế kỷ, ông ta đã nuôi lòng ghen tị với tình yêu tộc Máu Ấm tự nguyện trao cho anh trai ông ta. Nó khiến vị thần gấu giận điên người.

    [​IMG]


    Họ đánh suốt tám ngày. Họ đánh nhau dữ dội đến nỗi chân núi phải run rẩy. Họ đánh nhau kịch liệt đến nỗi dung nham thổi tung lên từ đỉnh Tổ Ấm. Sấm sét oanh tạc sườn núi, và những mạch lửa tuôn ra từ vách đá. Bầu trời đen kịt và đỏ rực. Máu của thế giới chảy qua các cao nguyên còn mặt đất thì rung chuyển. Người dân trên toàn Freljord đều thấy kết quả trận chiến giữa Volibear và Ornn.

    Khi khói tan, ngọn núi đã mất đỉnh. Nhưng tệ hơn, tộc Máu Ấm đã chết cả, và thị trấn của họ chỉ còn là đống tàn tích âm ỉ cháy và một ký ức dần phai nhạt.

    Suốt nhiều thế kỷ, ngọn núi chỉ còn một nửa từng có tên Tổ Ấm vẫn đứng im lìm. Thỉnh thoảng, một cụm khói phụt lên từ miệng núi lửa nơi đỉnh núi từng nằm đó. Có người bảo đó là Ornn đang đốt lò để giữ lửa bên dưới bề mặt thế giới này không trào ra ngoài. Người khác thì lại bảo ông đang chế tạo một món vũ khí vĩ đại để một ngày nọ sẽ phóng thích nó.

    Và vẫn có những người tin rằng Ornn đã bị Volibear tiêu diệt, bởi kể từ đó ta không thấy ông ở Freljord nữa.


    "Và thế là, tên và truyện kể về Ornn biến mất theo thời gian và mờ dần khỏi sử sách. Mấy câu chuyện này, được truyền lại quanh những bữa cá nướng, là tất cả những gì còn hiện hữu."

    "Một truyện kể buồn, đồng nghĩa với nó là chân xác nhất," cậu bé mất chân ngước nhìn ta và nói. Lệ vương trong mắt nó. "Bà nghĩ chuyện gì đã xảy ra với Ornn?"

    "Ta tin khi Thợ Xây Vĩ Đại trở về," ta bảo nó, "thì là để tái tạo thế giới này."

    Cậu bé bật cười. "Cháu rất muốn thấy ngày đó."

    "Có lẽ cháu sẽ thấy thôi. Đừng than khóc tộc Máu Ấm. Hãy khóc cho những câu chuyện bị chiến tranh và thời gian xóa nhòa, bởi có thời chúng nhiều hơn sao trời. Hãy kể lại những truyện kể này để con cháu chúng ta vẫn nghe được giọng nói của tổ tiên, và gầy lên ngọn lửa lò rèn trong tim chúng ta."

    Trong trái tim của chính ta, ta có thể cảm thấy bà ngoại mỉm cười.

    Nó sưởi ấm ta. Ta chẳng thấy giá lạnh bên dưới đôi chân trần.

    Lắng nghe những câu chuyện về ngày tuyết lần đầu cất tiếng: truyện thần Ornn, Ngọn Lửa Khởi Nguyên.
    Nguồn Garena.vn
     

Chia sẻ trang này